Đức Phổ
PHẤN NHỤY THẤM ĐỜI SAU
tranh nguyễn trung
Vết đạn cài xuyên tâm năm ấynay vẫn chưa lành chưa thể đơm da.
Thời gian bôi thuốc như thoa mỡ
lên những mạch đời đã rách toang.
Thì vá vào nhau từng tạm bợ
những ngày sống chết thiết thân ơi!
Mắt mở trừng như không thể chết
bởi bốn phương huynh đệ thật gần.
Buổi loạn ly hề, xương phơi máu đổ
bừng cơn phẩn nộ nhìn ra nhau.
(Anh em mấy đứa không què quặt
thì cũng tang thương nửa phận người!)
Chỗ đất Mẹ sinh ngày cắt rốn
đến khi đời rụng chỉ mong yên!
(Mấy kẻ đầu truông người cuối chợ
đường về xuôi nặng gánh ưu phiền!)
Thử vạch đường trăng tìm thử mộng
chia nhau phấn nhụy thấm đời sau.
Chút tương lai mỏng như sợi chỉ
hãy nương tay giữ chút mơ mòng!
Giữa biển lắm khi còn êm sóng
đường thế gian con tạo gập ghềnh.
Mới thấy biển lòng còn cay mặn
hơn trăm con nước đổi thay màu!
Qua đèo thấy núi thấp bằng đất
há dễ leo cao là thấy đời!
Thử rủ nhau leo trèo tuổi nhỏ
hái chùm thơ dại sắm trò chơi!
Như bữa gió về không định được
phương hướng mịt mùng hồn chơi vơi.
Vẫn biết đất trời đâu cũng vậy
mà với người lâu thế vẫn chưa thân.
Buổi gặp đây lòng giấy đã rách toang
khi hồn giấy còn không chữ viết.
Trang sử cũ hiện về như sự thật
giữa bao tình chung đụng với hoang mang!
Hãy vá giùm nhau điều loang vỡ
bao vết cài bom đạn sẽ đơm da.
Có khi mắt nhắm hồn bất tử
là lúc đời thương buổi hẹn về!
QUÝ Ở TRONG LÒNG
gởi Trần Hoài Thư
Cha yêu chữ. Đặt tên con Quý SáchBố thích nói chuyện văn chương. Đặt con tên Quý Thoại
Chồng yêu vợ hàng ngày bới xách
Không quản thân già chẳng ngại chân run!
Ngày hai buổi ra vào nhà dưỡng lão
Mớm cho vợ hiền những muỗng tình nhân
Giờ còn lại chui vào hầm sách
Đóng thơ văn bằng hữu gởi xa gần!
Thời trai trẻ bạn không thích chiến tranh
Vẫn ôm súng ngăn thù giữ nước
Là nhà văn biết suy điều sau trước
Bỏ nước đi rồi lòng nặng nghĩa non sông!
Sống ở xứ người tủi mặt với cha ông
Nên bạn cũ gặp nhau lòng mừng mở hội
Buổi giáp mặt chia nhau lời thăm hỏi
Để nhắc mình còn có một quê hương!
Bây giờ tóc bạn đã phai màu
Mà nghĩa phu thê ngày càng đậm sắc
Mới hiểu được. Sống trong trời đất
Món nợ ân tình khó trả cho xong!
Còn nhớ buổi bạn bè thù tạc
Bạn chẳng quản đường xa chín mười tiếng lái xe
Bây giờ có buổi vầy vui bạn bè thường nhắc
Bạn bận rồi vì chị Yến cần hơn!
Từ đó những chung rượu nồng đã nhạt
(bởi thiếu nụ cười xởi lởi Trần Hoài Thư!)...
Đức Phổ
(Tác giả gởi)