Vương Hoài Uyên
VẠT NẮNG TRÊN MÁI PHỐXin gửi chút rét nầy
lên đôi cánh thiên di
Vượt nghìn trùng xa xăm
bay về nơi ấy
Cái rét bên nầy
dư thừa biết mấy!
Áo len dày
vẫn lạnh thấu vào tim.
Những ngày phương xa
ta vẫn đi tìm
Dẫu biết đó là những điều không thể có
Mơ một làn khói lam
vấn vương đầu ngõ
Một chiều đông xa nào
mẹ vào bếp nấu cơm.
Cây quỳnh trong nhà
lặng lẽ nở hương thơm
Trời rét đậm
hoa cũng bị cầm tù trong phòng khách
Dẫu tù túng nhưng hoa nào dám trách
Vẫn tỏa hương cho đời
nhưng lòng mơ chút nắng phương xa.
Tuyết làm đóng băng nỗi nhớ quê nhà
Mùi khoai nướng
thơm lừng thời thơ ấu
Mơ vạt nắng ngủ vùi trên mái phố
Có tiếng chim gù từ dĩ vãng nào xa.
(Denver –Tháng 1.2017)
KHI LOÀI GẤU NGỦ ĐÔNG
tranh nguyên khaiNhư loài gấu ngủ đông miền tuyết băng hoang dã
Tự chôn mình trong bóng tối đợi băng tan
Denver mùa đông những cành cây nghiêng ngã
Đợi chim về, mùa chim đã sang ngang.
Có ngọn lửa nào xua giá rét đêm nay
Để ta ngồi cạnh ngọn lửa cô đơn như cô Mỵ* ngày xưa
hong tuổi xuân cùng bóng tối
Những đêm đông đại ngàn nhức nhối
Bếp lửa khuya nhen nhóm nỗi buồn.
Mùa đông rót về những giọt mưa tuôn
Gió gọi cửa suốt đêm cho mùa đông trú ẩn
Cà phê rét nên cà phê cũng đắng
Chợt ấm lòng mùi khói thuốc xưa quen.
Đêm đông dài người thiếu phụ thức đan len
Bện nỗi nhớ đêm đông vào múi chỉ
Có ai thức cùng ta nghe gió mùa đông thầm thỉ
Điệu ru buồn loài gấu ngủ trăm năm.
(Denver – Mùa đông 2018)
*Cô Mỵ: Nhân vật trong truyện ngắn Vợ chồng A Phủ của Tô Hoài.
NHƯ KẺ LÃNG DU
Chờ đợi mãi mà mùa thu chưa đếnTrời Denver tháng chín lá chưa vàng
Ngồi lại sân ga đợi chuyến tàu chở mùa đến muộn
Chợt thương mình như lữ khách lang thang.
Nhiều khi thấy mình như kẻ rỗi hơi
Thấp thỏm chờ tia nắng quái trong chiều
Đợi lá hanh hao mùa về cuối ngõ
Đợi chim bay về vườn ríu rít mùa yêu.
Nhiều khi thấy mình như kẻ ngẩn ngơ
Không biết chờ ai mà vẫn mong thầm
Đợi tiếng chuông reo bên ngoài cửa vắng
Không gửi thư bao giờ mà vẫn đợi hồi âm!
Nhiều khi thấy mình như cánh chim di
Nhớ khoảng trời xa cát bụi mịt mù
Nhớ mảnh trăng treo nửa vành xứ lạ
Ngồi lại bên đời như kẻ lãng du.
VƯƠNG HOÀI UYÊN(Denver tháng 9 – 2019)
(Tác giả gởi)