Hoàng Xuân Sơn
đi tìm
những cái chóa đèn giống như chum đựng rượu
cánh đồng ngửa cổ
anh đi lên núi tìm mây bay
mưa về trảng thấp
thung lũng cong theo đường cong chiếc phễu chiết hồn
chắt lọc cơn mơ
bây giờ chẳng biết nơi nao gom lùa cái bóng
về một xó tường an vị thu phương
đường vòng xe cộ phản chiếu luân hồi
khi xưa mình đi tìm bộ lạc
bây giờ lạc lối tìm nhau
gia đình níu kéo khẩn cấp sợi dây chằng thân ái
còn một miếng nhau bỏ sót
từ tháng cắt da
con dấu
tôi léng phéng với giấc mơ
không hề có được một hậu cảnh đì đùng
đành làm tờ báo cũ
lăn lóc ở một góc xó nhà cầu
lâu lâu có người giở đọc
chữ nghĩa làm một cuộc thanh trừng
khi những chất thải ăn nằm khí hậu
đẩy lùi cơn chướng khí
mùa rậm rịt kinh niên
nội dung phiên bản chào mừng 300 năm trước
người thi sĩ gục đầu lên cảo thơm
ánh đèn lũ lượt rọi soi bệ trán thờ
phá tan cơn buồn ngủ
em nằm trong bó nôi
bên ngoài tập đoàn phô trương thơ lại
bộ cánh. bút lông
và những con dấu cồm cộm nổi
hãy cho tôi chiếu khán
bỏ đi thật xa
miền nước lợ
hoàng xuân sơn
Lễ Mẹ 12 tháng 5/ 2019
(Tác giả gởi)
*
Nguyên LạcCHỈ TẠI CHIỀU THU
.
Chỉ là một chiếc lá
Sao nỗi niềm trong ta?
Chỉ hanh làn gió thoảng
Sao mắt ta lại nhòa?
.
Chỉ là một chiếc lá
Dĩ nhiên ... vì mùa qua
Chỉ là một nỗi nhớ
Cô lữ sao xót xa?
.
Chiếc lá nào héo úa?
Chiếc lá nào lìa xa?
Tiếng thu nào se sắt?
Mùa thu nào thiết tha?
.
Tình thu nào vệt khói?
Tan mờ xa mờ xa
Đời quay cuồng lốc xoáy
Quê hương rồi chỉ là!
.
Chỉ là một chiếc lá
Sao thấy cả mùa thu?
Chỉ sợi chiều rất mảnh
Sao thấy thiên thu sầu?
NHỮNG BÀI TỨ TUYỆT1. TRẦM TƯ ĐÊM BÊN SÔNG
.
Tóc rồi sương điểm theo năm tháng
Sắc cùng tàn phai theo tuổi đời
Ai xui trăng rụng trên dòng lắng
Một kiếp người thôi thế nhân ơi!
2. NGÀY CŨ
Biết tìm đâu quê hương ngày cũ
Thời đã qua con nước xa nguồn
Khóc sương điểm tóc đời cô lữ
Nỗi tàn phai lạnh buốt hư không!
3. HƯ KHÔNG
.
Trăm năm dâu bể điêu tàn
Ngàn năm mây trắng trên ngàn vẫn bay
Chuông chiều tám sải gọi ai?
Giật mình lữ thứ thở dài hư không!
4. ĐÊM ĐỢI CHỜ
Chong đêm đầy mắt đợi người
Đôi tay ta dụi kẽo rồi mờ sương
Thấy chi? Tích tắc đêm trường
Quỳnh hương nở đóa còn vương đến giờ!
CẮN ĐI NỖI NHỚ
"Em ơi cắn hộ anh buồn
Cắn luôn anh trái tim mòn tả tơi" *
Cắn hồn phố lạ mưa rơi
Cắn anh nỗi nhớ một thời đã xa
.
Cắn anh tha thướt lụa là
Cắn anh gác trọ thật thà hiến dâng
Cắn bàn tay cắn gót chân
Cắn luôn vuông cổ xuống lần ngực thơm
.
Cắn anh hồn điếng trăm năm
Làm sao quên được thân trầm mê hương?
Mai về tìm lại cố nhân
Nơi đâu? Có chắc còn "hiền ma soeur"? **
Mưa chiều cắn nỗi hoài mơ
Cắn anh Đà Lạt sương mờ thông reo
Cắn anh ly biệt ngày nào
Dã quỳ không nở đúng mùa em ơi!
.
Nỗi buồn còn cắn nữa thôi?
Cắn đi Đà Lạt một thời yêu ai!
..........
* Thơ Trần Vấn Lệ
** Mượn Thơ Nguyền Tất Nhiên/nhạc Phạm Duy
.MƯỜI NĂM ĐẾM TRÁI ĐỜI
Ta ngồi đếm trái mù u
Đếm luôn thương nhớ xuân thu rụng buồn
Người rồi đã bỏ quê hương
10 năm hơi hướm còn vương đến giờ
10 năm ta vẫn đợi chờ
10 năm chắc đủ phôi pha tình người?
10 năm ta vẫn mồ côi
Ta ngồi ta đếm trái đời mù u
Đếm luôn tóc điểm sương mù
Tình ta người có đền bù đặng không?
Rạch buồn ngày vẫn ngóng trông
Lặng lờ lên xuống tím bông lục bình
10 năm người vẫn bặt tin
10 năm vò võ một mình ta mong
Mù u rụng trái bên sông
10 năm ta đếm đếm luôn tuổi sầu
10 năm chắc cũng đủ lâu
Để người quên mất tình nhau một thời?
10 năm đủ héo một đời
10 năm ta dõi bóng người chim bay
10 năm vẵn mối tình hoài
Trăn năm chắc vẫn ... Dù ai bạc tình!
Nguyên Lạc
(Tác giả gởi)