
hình minh họa
cuối cùng - tôi chỉ làm khổ em
Ở tận cuối đời
Hoàng Lộc
đoạn đành đời nhauem ở miền trung dạt xuống nammấy đông còn lạnh bấy mưa phùnta theo đã lắm mùa sông rạchđành tóc bay mù nắng Cửu Longem lấy chồng xa bỗng sắt seQuảng Nam lời biển gió nồm quênhững hôm chiều xuống bên song cửaem vẫn buồn riêng một lối vềta cũng tang bồng phơi áo línhcũng chưa quen lắm nỗi quê ngườigặp em cùng có trăng châu thổtrên mắt đồng hương lặng lẽ soihai đứa bất ngờ chung viễn xứhiểu nhau - cất giữ một chân tìnhphương nam trời đất nuôi lưu lạcmà vẫn đời nhau cứ đoạn đành…
1970lời rao kết bạn
hình minh họa
một gã đàn ông tuổi ngoài bảy mươi(ôi cái tuổi nghe đâu xưa nay hiếm?)biết làm thơ và biết ngồi kể chuyệncả chuyện Tàu và nữa, chuyện Kim Dunggã đàn ông không thích gọi bằng ôngcàng cầm kỵ gọi chơi bằng chú – bácsuốt đời gã chỉ lu bu nhan sắcvà suốt đời thẳng thớm một tình nhâncó ai xa gần phòng không đơn chiếccó ai ai hoài ngồi với đèn khuyaai có trái tim chưa nghe đã biếtnhững thứ vu vơ trong gã thầm thì?ai chê vải thưa mà che mắt thánhthấy hết trơn mà mỉm cười giả lơai nghĩ giai nhân rã rời hiu quạnhbởi cõi trần gian tài tử gà mờ?gã đàn ông xin ngỏ lời kết bạnlàm bạn cuối đời dật dờ gió trăngai khoái trong lòng xin giơ tay lênmau mau giùm đi coi chừng đóng cửaôi, làm bạn thôi (làm chi được nữa!)1-4-2019Chỉ có một đời
hình minh họa
cuối cùng - tôi chỉ làm khổ embởi tôi đã yêu - không dừng được nữaem làm sao vừa tình nhân vừa làm vợ(tình nhân của tôi và vợ của người)?nhiều thứ ngẫu nhiên phải bất trắc trong đờisao hai đứa ta lại đưa đầu vào bất trắc?như bữa gặp - mình cùng không gặpthì có đâu những chuyện không đành!từng khi tôi thấy em rất vộitrên con đường về nhà cuối chiềunghe nặng trên vai em bao nỗimột phía gia đình, một phía tình yêutừng khi tôi chờ em cuối phốmột quãng thôi - hai đứa bước cùng nhautôi bước chậm vì xa em không nỡem lại trốn tình trên những bước mau…?nghĩ cho cùng tôi đã làm khổ emhai người đàn ông trong em thiệt là đáng sợem làm sao chu toàn vừa tình nhân vừa vợkhi đời em, chỉ có một đời!25-2-2019
Ở tận cuối đời
hình minh họa
người dưng hai phía hai ngườimà nhân duyên ghép thành đôi bao giờchỉ vì tháng nắng ngày mưamột đôi nỡ phải dật dờ rời nhau
em đi qua bên kia cầucòn tôi với nước sông sâu nổi chìmđôi lần dõi mắt về emchừng tăm cá với bóng chim biệt mùđể đời tôi hóa âm uvà em, thân đã ngồi tù nhà aicùng nghe một tiếng thở dàithì ra ở tận cuối đời còn nhau16-1-2019Hoàng Lộc
(từ: trang thơ HL)
*
Thành Tôn
Nói Với Cô Bé Ngồi Quán
Tặng các bạn hội quán: Đán, Lâm, Danh
Vào đây, ghế quạnh, khuya người
Quán như địa phủ, nhạc đời nhân gian
Quầy trơ, mắt bé ngỡ ngàngThuyền ai đổ bến, lòng nàng bâng khuâng
Hồn ta trải gió đầy sân
Tình ta, mây cũng mấy lần thu nao
Vào đây bàn nhẵn, câu chào
Quen như thân thể, lạ nào chén ly
Đời nhau, khói thuốc quên đi
Bên tai cổ nhạc lầm lỳ canh tân
Lời yêu chậm nói, tình gần tay trao
Vào đây đèn đủ hanh hao
Bóng ai theo đến kẻ nào quay lui
Cúi đời trên chén ly, khuya
Mắt nhau một hướng, tình chia mấy trùng
Ngồi thầm, góc quán mông lung
Xa nghe lời kẻ, gần chùng dáng ai
Vào đây nhạc đĩa đầy vai
Vòng quay nhịp lặp, kim mài giọng quen
Mòn hao sợi tóc trăm năm
Khuya, mưng máu chậm. Tình, bầm tim mau
Ngậm lòng, quán vắng, ơn nhau
Ly trơ ghế nóng, bé chau mắt nhìn
Vào đây như một đức tin
Khói tan đốm thuốc, đời vin tay nào
Miệng cười kín nụ lao đao
Tình chia nghĩa sớt, câu chào riêng ai
Trách gì ý lỡ, lời sai
Cho nhau góc quán đêm dài dung thân
Thôi em trả đó tình gầnTa xin bóng chiếc, đời cần nhau, đâu?
Vào đây, ghế quạnh, khuya nhàu
Tình như cổ tích đời sau kể thầm.
Kẻ đào ngũBuổi sáng soi gương và đội mũ
Lòng đã hồ nghi khuôn mặt quen
Dấu vết riêng nào trên nhân dạng
Đã hằng hằng không tuổi tênChân bước ra đường luôn chạm mặt
Những bàng hoàng trên nhan diện ai
Sống nửa đời người chưa dám chắc
Chân dung ta trung thực bao phầnNên nhiều lúc tâm thần chấn động
Một kẻ nào ẩn dạng, âm mưu
Hắn tà giáo hay giòng chính thống
Mặt đầm đầm đường nét hư vôNhững dội đập ngày đêm bấn loạn
Trán phẳng phiu dậy sóng muộn phiền
Thân chống bộ xương ròn hữu hạn
Hồn mang ảo giác kẻ tham thiềnNgực sống đã mơ hồ nhịp đập
Tim trong tay kẻ lạ âm thầm
Cõi nào phân chia miền tranh chấp
Thân vô cùng ràn rụa mối thương tâmTa bắt gặp ngoài ta hình bóng
Những đường quen nét thuộc nghi ngờ
Kẻ đào ngũ lầm lì, ngập ngọng
Nhàn nhạt trong cơ thể hồ đồKẻ đào ngũ, chính ta trong hắn
Ngực cơ hồ đập nhịp ai xa
Thành Tôn
(từ: tác giả)