tặng Như Trị
Từ khi trời đất kết uyên-ương,
Nắng đã reo cười khắp bốn phương;
Nắng dệt ngày xanh bằng ánh nhạc,
Huy-hoàng như giấc mộng yêu-đương.
Sáng nay, nắng lại bừng sông núi;
Men dậy nồng như rượu ái-ân.
Muôn sợi tơ đan thành gấm lụa,
Dáng-duyên như áng phấn-hương xuân.
Ta đi trong nắng, bước trong mơ;
Nắng rắc vàng trên mái tóc tơ;
Nắng nhuộm son quanh gò má mịn;
Nắng phơi hồng dưới gót non thơ.
Nắng ơi! Em đã qua muôn xứ,
Khắp những sơn-thôn, những thị-thành,
Những chốn u-trầm hay tráng-lệ
Phô-bày trong ánh nắng mông-mênh.
- Kể đi! Nào những ánh vàng son:
Trí-óc lao-lung, thể-xác mòn;
Những kiếp thiêu-thân cuồng-dại ấy,
Buông xuôi cho đọa-lạc tâm-hồn!
- Kể đi! Nào những hẻm u-âm:
Sống cỗi-cằn bao kiếp tối-tăm;
Lao khổ vì lưng cơm, mảnh áo,
Đói nghèo đày-đọa đến trăm năm!
- Kể đi! Nào những bãi sa-trường:
Biển lệ và sông máu, núi xương;
Nhân-loại tranh nhau quyền với lợi,
Muôn đời chưa dứt cảnh tang-thương!
Và đây: một kẻ siết hai tay
Đẩy bánh thời-gian vùn-vụt quay,
Một kẻ chỉa chân ra ngáng lại;
Nắng nhìn mà nắng chán buồn thay!
Nhưng, kia! Có kẻ khuân vôi đá,
Có kẻ đào sông, kẻ bắc cầu;
Tất cả chen vai thành thế-hệ,
Đắp xây nền-móng: một ngày sau...
Hôm nay, ta khát mộng bình-yên...
Nắng! thí cho ta chút dịu-hiền!
Nắng! sưởi giùm ta mùa gió lạnh
Cho lòng ráo tạnh giữa hoa-niên!
Bà A.V. - Đà-Nẵng
Hôm nay: ngày, tháng, năm nào?
Từ ngày Chị mất: đã bao lâu rồi?
Mà em tưởng mới đây thôi!
Niềm đau tử-biệt khôn nguôi trong lòng!
Nỗi buồn biết lấy gì đong?
Chỉ còn nước mắt hai dòng, Chị ơi!
Nhớ ngày em mới tới nơi:
Cấp cao, chức lớn, mà vơi túi tiền!
Chị cho em một phép tiên:
Nuôi em ăn, để em yên một bề.
Mỗi ngày hai bữa đi, về:
Chị săn-sóc, Chị không nề nhọc thân.
Mẹ em thì đã từ-trần;
Chị, em không có; em cần Chị thương.
Con trai Chị, cách trùng dương;
Rể và em Chị, mỗi phương một người .
Tới lui, chỉ mình em thôi:
Mối tình Mẹ+Chị, Chị bồi cho em...
"Chú cần tẩm-bổ nhiều thêm;
Việc nhiều, đi sớm, thức đêm tổn người!
"Chú cần có lúc nghỉ-ngơi,
Thong-dong thân-xác, thảnh-thơi tâm-hồn!
"Chú cần tâm-sự trào tuôn,
Một mình kín tiếng, mười muôn hiểu lầm!
"Chú, người thiện-tính, thuần-tâm
Mà đời sao cứ... dập bầm, nổi trôi!
"Người ta "lên" đến đâu rồi
Vợ+con cũng hưởng những hồi sướng-sung!
"Thà rằng dốt-nát, điên-khùng...
Mà thôi! Nói mấy cho cùng, chú ơi!..."
Từ ngày em sinh ra đời,
Thương em, chỉ Chị là người hiểu em!
Lần đầu em mới được xem
Nỗi lòng em, được Chị đem họa hình!
Được người hiểu thấu lòng mình,
Tưởng như ẩn-ức tâm-tình nhẹ vơi ...
Nhưng, môi em chưa kịp cười
Thì... thân em... đã... vội rơi ... vào tù!
Ân Chị, em chưa đáp bù,
Thì Chị cũng đã nghìn thu viễn-hành!
Em viết mấy chữ chân-thành,
Chưa kịp gửi Chị, đã... đành... đốt đi!
Đời em cứ chậm như rì:
Đến thì trễ-trớt, mà đi: muộn-màng!
Dịp may như chuyến đò ngang:
Em ôm mộng lớn, kềnh-càng khó qua!
Đón mình, có mấy người ta ?
Đến đó có là... giờ thứ hăm lăm?...
Bây giờ Chị đã xa-xăm,
Em ôm mộng lớn mà nằm trong lao!
Mộng hồn gửi tới trăng sao,
Vẳng nghe lời Chị hôm nao, nhủ thầm:
Em: người thiện-tính, thuần-tâm!
Ai: người ngậm ngải, tìm trầm? - Chị ơi!
11033
Tel: 714 982-6979
Trân Trọng Kính Mời
Quý độc giả và thân hữu (Orange
Thanks