Ngô Nguyên Dũng
bài ai điếu cho cái chết của hàng cây cổ thụ
ở đường Cường Để (*)
tìm lại con đường cũ
có hàng cổ thụ
đã bị đốn tận gốc
tôi chợt nghe đâu đây oan hồn cây than vãn
trong tiếng mưa trái mùa
gõ lên mặt đường nhăn nhúm
vỉa hè mấp mô rễ già
nằm chết loã lồ
không bóng mát che thân
đi chưa hết mùa nắng
nẻo đường khoá mù câm
cây qua đời lặng lẽ
hưởng dương chỉ trăm năm
dừng chân quán cóc ven đường
tôi vào trú mưa
gọi ly cà phê nóng
không đường không sữa không trí nhớ
nuốt xuống cơn đau những vết chém chưa kéo da non
và tưởng niệm cái chết của hàng cây không người vuốt mắt
ánh nắng ngày chợt tắt
thớ xương gỗ vừa nhú lên một chồi lá
kiêu hãnh thách thức
tính man rợ của loài người
"nói, chắc bác không tin", cụ già bán quán tâm sự.
"tối tối những hồn ma cổ thụ
lại ghé ngang quán, gọi thức uống
và thầm thì hỏi thăm những người bán hàng rong.
uống xong, họ trả tiền sòng phẳng
bằng giấy bạc vàng mã, rồi lẳng lặng
kéo nhau về hướng sông,
tan biến trong sương khói."
tôi chép vội vào sổ
lời ai điếu trong ngày
con đường và thành phố
để tang những hàng cây
khuya ấy
tôi chiêm bao thấy
bóng ma cây hiện về kể chuyện
từng mẫu từng mẫu hàng trăm mẫu
rừng hoang ngút ngàn đại thụ
chỉ sau một ngày
bị lũ lâm tặc đốn sạch cưa khúc
cùm xiềng quấn xích chất lên xe tải
chở đi biệt tăm
"ôi! còn đâu những cánh rừng hai mùa rực rỡ
thuở cầm thú và côn trùng nhiệt đới
núi đồi và thung lũng
ghềnh thác cùng mưa nắng
hợp xướng réo rắt những đêm trăng
san sớt nhau mỗi hạnh phúc huy hoàng
mỗi khổ đau tang thương
mỗi bất trắc tai ương
thời chiến tranh và thiên tai
xin ngỏ lời ai điếu
nguyện cầu hương linh cây sớm về nơi an nghỉ
sau cùng."
giấc mộng tôi vá víu
chim sẻ rủ bướm về
cùng ve sầu tụng niệm
khăn sô vấn lê thê
kể từ dạo ấy
tôi mất ngủ
và vướng phải hội chứng năng động
suốt ngày đêm
tôi xé vụn ngôn ngữ
đắp vá lại khu rừng mưa
đã có lần bị lũ người quỷ ám huỷ diệt
tôi hối hả tái tạo một địa đàng
chỗ muông thú cùng côn trùng và gió ngàn cất tiếng hát
chỗ mặt đất đầm đìa cỏ lá
chỗ tôi hứng ánh sáng những bình minh những hoàng hôn
và những đêm trăng tròn
cất vào ngàn trang bản thảo
tôi đem về thành phố
rưới chữ lên những nấm mộ cây
đường Cường Để
thốt nhiên
từ rãnh nứt những gốc cổ thụ
túa ra ngàn cánh bướm
chắp chới tản mác
vào quá khứ
biệt tăm
(10.2020)
(*) Sau 1975 đổi tên thành đường Tôn Đức Thắng.
đêm nằm nghe vết nứt
nằm nghe vết nứt vỗ về
thời gian khoá cửa bộn bề xin theo.
người qua bên ấy còn đeo
đuổi quanh quẩn những bọt bèo bám chân.
đau thương một nỗi khi gần
khi xa. một cõi nhớ lần ghé thăm.
tình nhân nhau nhé trăm năm!
níu vai kéo xuống nhẹ nằm bên nhau.
đừng vội vàng!
đừng đớn đau!
giơ tay phủi hạt bụi nào bám lưng.
nghe đâu đây bỗng ngại ngần
hoá thân. tay khép cõi trần mông lung.
mở ra mây rộng dặm trùng.
ngăn dòng lệ ứa mộ phần phân ly.
thấy ra cuộc sống đôi khi
mỏng như sợi tóc tới kỳ trắng phau.
cho nhau cho cả kiếp sau.
lắng tai lắng suốt đêm thâu.
chập chùng.
(01.2020, viết cho J. vừa ra đi.)
đuổi gió
rộn ràng chim đón mùa trổ búp
về cùng tôi mở cửa giùm tôi
đê mê nắng xối vòm ngực ấm
em cùng tôi đuổi gió bên đồi
tay khe khẽ áo luồn vạt nhỏ
đời mãi rong chơi một ngẫu nhiên
nhốt gió nhè nhẹ trang giấy chật
bừng lên đốm lửa chữ cạn niềm
đừng hứa hẹn! đừng khua bão tới!
lắt lay rừng bóng tối lạnh căm
hãy đóng lại ngàn khung cửa đợi!
bật diêm soi ngực thở âm thầm
tôi không biết nơi em giấu gió
quẩn quanh mưa nắng ngẩn ngơ tìm
tàn ánh lửa tim ai ở trọ
gió lặng nghe ra đất chuyển mình
(06.1990. Bản sửa: 06.2018)
hương cổ thi
đường thi chưa ráo mực
giữa muôn dòng thời gian
hương trăng mùa thao thức
đêm ẩm màu hoang mang
rong rêu chưa phai dấu
cổ tự đẫm phong sương
chữ nhạt nhoà giấy bổi
phác thảo những hoang đường
đường thi chưa cạn lệ
đáy nước ngấn trăng soi
tự trầm rung bóng nguyệt
khúc hồ cầm lả lơi
giai nhân còn yên giấc
giữa nghìn trang cổ thi
chờ khắc giây hạnh ngộ
bước ra giục giã - đi!
(02. 1993. Bản sửa: 09. 2018)
Ngô Nguyên Dũng
(Tác giả gởi)
*
11033
Tel: 714 982-6979
Trân Trọng Kính Mời
Quý độc giả và thân hữu (Orange
Thanks