Nguyễn Hàn Chung
tranh đinh cường
V a n e m
van em
giấu kín nốt ruồi
giùm anh
sao để cho người ta
duyên
nốt ruồi
tài sản thiêngliêng
của chìm
anh cất buồng riêng
để dành
Nhớ
nhớ anh
nhớ nốt ruồi
trên rún
nhớ em
nhớ vết mổ
ruột sà
nhớ
của quân phàm
không phải thánh
nhớ như tình quỷ
nhớ yêu ma
Lần đầu hôn vụng
Hôn em rân rấn làn môi
tê tê cứ sợ lỡ người nào quen
tiếng răng khua ngỡ tiếng đèn
camera chớp vận đen tới rồi
Hôn gì đâu hít phớt thôi
chỉ là thay thế cái lời good bye
tự mình biện hộ, ô hay
không ai đánh vẫn tự tay véo mình
Không ai phát giác sự tình
mười năm không gặp phiêu linh vẫn còn
cái người ba bốn mặt con
liếc nhìn cái nốt ruồi còn đỏ lên
Phong kín
lúc trai khoái ngắm
nốt ruồi
son sao phong kín
cho người khác
coi
bây chừ
lẩm cẩm lòi thòi
em còn phong kín
vẫn đòi đoạn đau
Nguyễn Hàn Chung
(Tác giả gởi)
*
Võ Công Liêm
TÀN PHAI
tặng: vương trùng dương.
rồi những lần ra đi
bỏ lại những con đường
con trâu bụi cỏ
hồn nhiên tôi
một thoáng mơ phai
những đốm lửa lập lòe trí nhớ
trong hang cùng ngõ hẹp
biển khổ đứng dậy
rong rêu sống lại
một lần trong đời người tù khổ sai
được yêu em bằng trái chín thật thà
trên băng tầng vô cực của gió
mưa giông bão
với bùn lầy
đưa nhau vào
cuối đường hầm
tuyệt chủng thời gian
chôn vùi quá khứ
quá khứ rắn độc
hổ mang thuồng luồng
dao gâm lựu đạn
đốt cháy linh hồn
vùi dập thể xác
tôi . đưa em vào động thần thất
không một bóng
mặt trời đen
để giao hoan
cho thỏa mộng
giang hồ một kiếp từ đây
lạc bước sang ngang làm lính thú
của chó và người
sa mạc lõa thể
dưới lòng cát bụi
cát bụi hôn mê
tôi . hô hào tôi trong vũng tối điêu tàn
em . giao chiến em từng giọt mưa đau
rồi những lần ra đi
không một dấu tích
‘xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em’*
một thời mạt pháp
với trời hư không
tàn phai !
niệm câu thần chú mà đãnh lễ . nam vô phật
‘a di lỵ đá tất đam
a ly lỵ đá tý ca lam’
đêm mông lung mưa rơi bất tận
sáng đường trần mộng mị qua đêm
mắt môi em dị nghị giữa chốn ba đào
những bải cỏ sâu đêm còn thắp đuốc
bằng lời yêu ca dao
lên xe về miền đất hứa
một lần bỏ cuộc chơi
xa chốn bụi đời
‘làm cây thông đứng giữa trời mà reo’
lang thang
sắc lạnh
một đời
chiêm bao ./.
VÕ CÔNG LIÊM
(ca.ab.yyc. 1 /dec/2020)
(Tác giả gởi)
*Những chữ trong ngoặc đơn là tùy hứng không dẫn chứng nó là của ai. Bởi nó là vô nghĩa thơ. vcl
*
Huỳnh Minh Lệ
chuyện con kiến
buổi trưa hè tịch mịch
kiến dưới đất bò lên
chàng mỉm cười nghịch ngợm
con kiến bò lên trên
kiến đang ở bàn chân
nàng lúng túng đỏ mặt
kiến bò lần bò lần
rồi cũng sẽ phải đến
07.09.2020
Những Hũ Mắm Của Võ Phiến
Trên sân hũ thỏng dang đầy
Giang sơn mắm muối những ngày nắng to
Một mai mưa gió khỏi lo
Tháng mười tháng chạp lưỡi cho mặm màng
Ai về Phù Mỹ nhắn sang
Mắm cua chị Lộc chứa chan một đời
Bao năm lưu lạc xứ người
Đêm nằm lũ mắm bà tôi lại về
Ngàn năm mây trắng lê thê ! (*)
(*) Thơ của Võ Phiến
06.09.2020
Huỳnh Minh Lệ
(Tác giả gởi)