Xuất Chiêu Đầu Năm
Giao thừa, ta đón xuân ngoài phố
Phố ngủ chưa mà phố đã lên đèn
Đi chân đất- đầu đội trời. Sương đổ
Ướt vai mềm hay nước mắt nhớ em ?
Nghe thắm lạnh, một chút còn năm cũ
Nghe bâng khuâng một chút của xuân về
Áo vắt vai- rớt công hầu khanh tướng
Chân quàng xiêng tuột hết những đam mê ?
Chẳng lẽ ta, Điền Bá Quang gác kiếm,
Cứ lên chùa để mê một ni cô
Chẳng lẽ ta cứ xưa hoài như diễm
Chẳng lẽ ta vẫn còn máu giang hồ ?
Nợ trót vay thì thôi đành phải trả
Chút sông hồ sót lại cũng thành thơ
Cứ chơi tới và không sao cả,
Bởi cuộc đời vẫn đẹp như giấc mơ…
..........................................Vô chùa lễ Phật đầu năm
Tụng kinh lớn tiếng cho tâm từ hòa
Mở lòng cho thoảng gió qua
Nhẹ như phơ phất cánh hoa ưu đàm
Vô chùa khoác áo tràng lam
Trầm tư mặc tưởng tự tham vấn mình
Đàn mùa xuân đậu trên cành
Hồn quê cũng gắng gượng thành lộc non
Bao giờ dạ hết biết buồn
Hóa thân hoạt Phật băng nguồn về xưa
Đội tàu lá chuối đụt mưa
Ngồi nghe lả ngọn gió đưa hương đồng
Bao giờ bước lại lối mòn
Năm xưa ngày nọ có còn cây đa
Có còn sầu lẻ bóng ta
Lặn trong tiếng suối lội qua nẻo ngàn
Vô chùa thắp một nén nhang
Thấy gò tâm đạo nửa tàn ngày xuân
Ước chi gặp bữa thanh bần
Xin thèm miếng sáng trăng gần đáy tâm
Hương trầm ẩn giữa lá xâm
Thuận người cầu đạo hương thầm bay ra
Thành câu kinh kệ ngân nga
Nghe như đồng vọng nỗi nhà hắt hiu
Lên non theo lụn nắng chiều
Gặp trong niên thiếu những điều hàm oan
Cõi lòng ẩn giọt chứa chan
Ứa ra rửa tội giải oan ta về
Lòng còn thơm ngọn gió quê
Thổi đâu từ thuở bờ tre mới trồng
Kể từ cách trở núi sông
Cây tre ngọn gió phiêu bồng đến nay
Vô chùa hái đóa hoa bay
Hương thơm còn đọng ngón tay xuân thì
Lời ai thoảng tiếng nhu mì
Hiền như sâu chuỗi mẹ trì biến kinh
Dang tay nện một tràng kình
Thả vào nhân thế cái tình Chân Như.
..........................................................