Bài thơ thứ hai cho người tình sầu cố xứ | |
Hỡi người em lệ sầu mắt đỏ Áo trắng dài trong nắng vàng rưng Em biết không, chiều nay anh nhớ Thân lạc xứ người hồn đau gửi cố hương
Anh gửi hồn về thăm thành nội Ơi mùa thu nhả lá đổ sương mù Chiều xưa em hát như chim hát Giọng vàng lòng đá cũng mềm luôn
Anh gửi hồn về thăm cây lá Thăm căn nhà của mẹ che nắng cùng mưa Nơi đó chúng mình cùng khôn lớn Nuôi ước mơ hiền trên mười ngón tay ngoan
Em ước mùa đông trong chăn ấm Nhai bắp rang đọc truyện Kim Dung Có anh che tình mái rộng Cho tóc mun em thắt bím màu hồng
Hỡi người em tuổi vàng bé bỏng Biết bao giờ có bóng bình minh lên? Cho anh về nương tình của mẹ Hát với em những ca khúc dân mình. |
Em đi đâu, còn lại con đường
Dấu ngựa về lòng anh thổ mộ?
Chiếu xanh nắng bên Thủ Dầu Một
Đăm đăm hoài con mắt người thương...
Như mã phu anh dong nỗi buồn
Qua thị trấn bằng lời kinh nhớ
Tháng này vẫn còn hương sen đó
Anh về rồi, em có chờ không?
Làm mã phu chở một tâm hồn
Đường thiên lý mình em đó nhỏ
Gió thổi bao lần rồi em hở
Chiếc gương tình có lệch tri âm?
Em đi đâu lạnh một màu trăng
Đêm ngơ ngẩn bóng bằng lăng tím
Thơ đã dậy một trời xao xuyến
Ai hẹn lòng buộc chỉ trăm năm?
Em đi đâu để lại âm thầm
Anh lấy bóng mình ra đối ẩm
Ngọn thu phong bên trời vọng động
Mấy mùa rồi khao khát tình nhân...
Trần Dzạ Lữ