Nén Nhang Thắp
Cho Nhà Văn Nguyễn Xuân Hoàng
nguyễn xuân hoàng
Tôi với ông tuy chưa quen biết
tôi gởi vài dòng
coi như một nén nhang
năm xưa ông còn ngồi ở 38 Phạm Ngũ Lão
tôi gởi một bài thơ cho Văn
không ai ngờ một buổi trưa lang thang ở hè phố Sài Gòn
tôi ghé vào sạp báo
lúc này Văn không còn là một tạp chí
(tôi không biết lý do gì)
mà gọi là giai phẩm
số đó là giai phẩm đặc biệt viết về nhạc sĩ Trần Văn Khê
coi ở phần mục lục
thấy có tên mình
tôi sướng rên
đọc đi đọc lại bài lục bát
chỉ có bốn câu
ký bút hiệu Lê Minh Quỳnh
lật phần hộp thư cuối sách
lại một lần nữa sướng rên
được ông Mai Thảo khen mấy dòng
sau đó mấy ngày tôi vẫn còn lâng lâng
và từ đó cho đến bây giờ
tôi theo đòi sự nghiệp văn chương
16.09.2014
Ngôi Nhà Ngói Đỏ Au Au
Kính vong linh nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng
Cứ coi là một nén nhang
Gởi người đã viết mang mang (*)
Sao nghe thẳm sâu lòng đất
Từ buổi dợm bước lên đàng
Suốt kiếp người đi trên mây
Rượu nào chuếnh choáng men say
An nhiên giữa bụi và rác
Đường xa còn lại dấu giày
Tôi người chẳng quen biết nhau
Có khi chung một niềm đau
Đời nhiều những kẻ tà đạo
Chật ních ga, những chuyến tàu
Bất cứ nào bất cứ đâu
Sống rất khó chết không sao
Thôi người nhé đi thanh thản
Ngôi nhà ngói đỏ au au
17.09.2014
(*)Những chữ in nghiêng là chữ hoặc tác phẩm của nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng
VĂN HỌC MIỀN NAM
Cái thời mê đắm văn chương
Có tiền để dành mua báo
Tối ngủ sách gối đầu giường
Thơ văn ghiền hơn cơm cháo!
Ôi những tờ Văn, Tân Văn
Mỗi tháng hai lần chờ đợi
Một cái địa chỉ thân quen
Ba tám đường Phạm Ngũ Lão
Vòm trời văn học miền Nam
Mọc lên nhiều ngôi sao sáng
Có lẽ đến vài trăm năm
Vẫn còn hào quang tỏa rạng.
Nhớ Hoài Ổ Rơm
Nở
ra trong cái ổ rơm
Rún khô lông ráo lon ton ra đời
Cẳng chân như cái que thôi
Đã bươi đã chải tìm mồi sớm trưa
Qụa diều móng vuốt chực chờ
Nấp đôi cánh mẹ tuổi thơ yên lòng
Rồi ngày đủ cánh đủ lông
Đá mềm chân cứng gai chông đường dài
Không quên hạt lúa củ khoai
Nhớ đôi cánh mẹ nhớ hoài ổ rơm.
02.09.2014
Cũng May
cũng
may còn có mảnh vườn
ngày ngày trồng trỉa không buồn ngất ngư
cũng may mình chẳng lừ đừ
vẫn còn tỉnh táo chưa ngu tí nào
đầu óc chưa có làm sao
chẳng nghe những chuyện tào lao bao giờ
cũng may mình biết làm thơ.
03.09.2014
ký ức
tôi
chạm vào giấc mơ
ký ức
tiếng chân rượt đuổi
đoàn tàu chợ ga tu bông
kết thúc
thời trai trẻ.
mặt nạ
những
con số
hình ảnh, tam giác và đường tròn
mệt nhoài bám rễ
ngụy ngôn trẻ con.
em
một cái gì không thật
lâu lâu đâm một nhát
thấu tim.
03.09.2014
giờ này thương xá sắp đóng cửa
nhìn
nhau thẳng đứng
đi em
không còn thương xá
con gà trống gaulois sắp chết
những hàng cây cũng đã chết
dinh xã tây sắp ngộp thở với những khối bê tông
vây kín
không còn tô thùy yên
người công nhân quét dọn hành lang
cũng không còn
phá tam giang đâu còn mà em nhìn bong bóng nước
chỗ nào để chúng ta hẹn hò
thành phố sắp giới nghiêm
nhìn
nhau
thẳng đứng đi em
không còn nơi hò hẹn
không còn
04.09.2014
những giề lục bình không nở hoa
viết cho những em bé mang hộ chiếu Hàn Quốc ở tỉnh Hậu Giang
mấy
chục cô dâu xứ hàn
qui cố hương dắt theo mấy chục đứa nhỏ
chẳng có khai sinh
ngày ngày bán vé số
mò cua bắt ốc linh tinh
tương lai như đám lục bình
mùa nước nổi
nghe mà nhức nhối
chúng làm gì nên tội
bị quê hương chối từ
vì nghe đâu phải mười tám tuổi
mới làm được khai sinh mới được đến trường
làm sao chúng sống đến ngày này
mà đi học
khi một con người không nhân thân không hộ tịch
những
giề lục bình
trôi vô định không nở hoa
dù là màu tím ngắt.
05.09.2014
Huỳnh Minh Lệ
(tác giả gởi)