Thời điểm này, một năm trước đây,
tôi bắt đầu công việc đặt câu hỏi trên blog RFA. Và một trong những câu hỏi đầu
tiên của tôi liên quan đến vấn đề nhân sự của đảng cộng sản Việt Nam. Những ý
tưởng của bài « Nghịch lý nhân sự IV » này đã có từ lâu, nhưng còn
thiếu một vài điều kiện để cho bài viết có thể hình thành.
Tình cờ những điều kiện này được
thỏa mãn khi, do công việc, tôi tìm đọc tạp chí Hérodote, số chuyên đề về
Việt Nam, xuất bản tháng 6 năm 2015. Trong số các nghiên cứu về Việt Nam rất
đáng đọc ở số 157 này, tôi đặc biệt lưu ý tới bài của Benoit de Tréglodé, vì
các nhận định liên quan tới chính trị Việt Nam, nhất là vấn đề nhân sự. Và rất
may là dịch giả Phong Uyên đã nhạy bén kịp thời dịch bài này ra tiếng Việt và
tờ Dân Luận đã kịp phổ biến.
Các trích dẫn của tôi sẽ lấy từ bản
dịch này.
Bất luận các nhận định trong bài
chính xác tới mức độ nào, người Việt Nam chúng ta cần biết ơn nhà nghiên cứu
người Pháp đã thực hiện một nghiên cứu trực diện và đi thẳng vào bản chất của
vấn đề như vậy. Chúng ta có cơ hội để biết rằng chúng ta đang được người khác
nhìn như thế nào. Chúng ta có cơ hội để đối diện với thực tế nền chính trị Việt
Nam qua cái nhìn từ bên ngoài. Để cuối cùng chúng ta cần học cách tự nhìn mình
từ một điểm nhìn từ bên ngoài, nếu thực sự chúng ta muốn thay đổi và phát
triển.
Nhiều nhận xét của Benoit de
Tréglodé cần được chúng ta suy nghĩ và kiểm chứng. Ở đây tôi chỉ dừng lại trên
những điểm có liên quan đến chủ đề của bài viết của tôi.
Tôi trích nguyên văn ba ý kiến sau
đây:
1. « Ngay trước khi
có ĐH XI , vào khoảng năm 2010, người ta đã trách TC II đứng đằng sau một chiến
dịch đàn áp các bloggers và các nhà hoạt động chính trị dưới sự thúc đẩy của
Bắc Kinh. Trong hoàn cảnh như vậy, rất nhiều người Việt bắt đầu tự hỏi, có thật
hay tưởng tượng, bộ máy an ninh Trung Quốc có can thiệp vào xứ sở của
mình.»
2. «Những lãnh đạo
Việt Nam đều biết là những chức vụ chóp bu (Bí thư ĐCSVN, Thủ tướng, Chủ tịch
nước và bộ trưởng bộ Quốc phòng) đều phải có sự ưng thuận ngầm của ĐCSTQ. Cái
lobbying ấy cũng tốn rất nhiều tiền cho Tàu. Theo nhiều nhà quan sát, Bắc Kinh
phải bỏ ra 15 tỷ đô la dưới nhiều hình thức : đầu tư, những chương trình hợp
tác, viện trợ Việt Nam tham dự những hoạt động của Asean, và nhất là tiền hỗ
trợ thẳng vào túi các lãnh đạo. »
3. «Theo vài nhà
quan sát, giá một phiếu trong QH (498 đại biểu) phỏng chừng 100 ngàn đô. Giá
còn cao rất nhiều hơn nữa nếu muốn có sự hỗ trợ của một ủy viên Trung ương (175
người) hay của một ủy viên bộ chính trị (16 người). Cái lo gíc này cứ tiếp tục
tăng lên tùy theo thứ hạng trong bộ máy chính trị : để có được một ghế trong bộ
Chính trị, vì phải có cuộc bỏ phiếu của Ủy ban Trung ương, phải bỏ ra chừng 1
triệu đô. Rõ ràng là Trung Quốc theo đường lối này, đã tìm thấy cách tăng cường
ảnh hưởng của mình trong giới cầm quyền của nước CHXHCNVN và biến những kẻ nhận
tiền thành những con nợ tinh thần của mình, phải chịu sự giám hộ của mình. Về
phía Việt Nam, những tín hiệu, được lập đi lập lại về sự bảo vệ quyền lợi quốc
gia đối với Bắc Kinh, lẽ tất nhiên chỉ hoàn toàn là giả tạo.»
Những nhận định này, những con số
tiền bạc liên quan đến việc mua bán chức vụ được đưa ra trên đây, đặt người
Việt Nam trước một thực tế trần trụi, đáng sợ và tuyệt vọng: sự lệ thuộc vào
Trung Quốc không còn là nguy cơ, mà đã là một hiện thực. Và đó là sự lệ thuộc ở
hình thái nguy hiểm nhất của nó. Nghịch lý ở đây là : nhân sự lãnh đạo của
Việt Nam không do người Việt Nam quyết định mà do Trung Quốc quyết định. Đấy là
lý do đưa Benoit de Tréglodé tới kết luận rằng những tín hiệu mà chính quyền
đưa ra để chứng tỏ rằng họ đang bảo vệ quyền lợi quốc gia trước sự xâm hấn của
Trung Quốc chỉ là những tín hiệu giả tạo.
Đa số người Việt có suy nghĩ đang
sống trong một hy vọng rằng ở Việt Nam có một phái thân Mỹ, đối lập với phái
thân Tàu. Và họ phó thác số phận đất nước và số phận chính họ cho cái hy vọng
vào phái thân Mỹ ấy. Nhưng nếu việc bổ nhiệm nhân sự được tiến hành đúng như
cách thức mà de Tréglodé miêu tả trên đây, thì liệu một phái thân Mỹ như vậy có
tồn tại thực sự hay không ?
Nếu hy vọng vào một phái thân Mỹ
thực ra chỉ là một ảo ảnh được tạo ra trong cơn khát cháy cổ dưới trưa nắng hè
bỏng rát khi mà đến cả cái bình nước từ thiện cũng bị tịch thu đi mất, thì
người Việt có chịu thoát ra khỏi cơn ảo ảnh đó để mà xắn tay lên, hợp lực lại,
tự đào cho mình cái giếng để tìm nguồn nước duy trì sự sống cho mình hay
không ?
Và liệu cái hy vọng rằng đảng cộng
sản Việt Nam có thể tự cải cách vì lợi ích của dân tộc, cái hy vọng ấy có phải
cũng chỉ là một ảo ảnh có tính chất bong bóng xà phòng hay không?
Bài nghiên cứu của Benoit de
Tréglodé khiến chúng ta phải mở to mắt nhìn thẳng cái hố thẳm mà chúng ta đang
bị dẫn vào.
Và dĩ nhiên, khi một bài nghiên cứu
như vậy được công bố thì các đại biểu Quốc hội, các nhân vật được nhắc đến
trong đó không thể nhắm mắt làm ngơ nữa. Hàng trăm câu hỏi của người dân sẽ
được đặt ra cho họ xung quanh câu chuyện này. Ở đây tôi chỉ nêu một câu
hỏi :
Rút cuộc, nhân sự lãnh đạo cao cấp
của Việt Nam do ai quyết định?