Nhà thơ Xuân Thao
Thế là cách xa nhau 44 năm. Vừa rồi, bỗng nhiên nhà thơ Phan Xuân Sinh chuyển cho tôi một lá thư của Xuân Thao viết từ Đà Nẵng. Đọc thư, tôi thật bồi hồi:
“Hồi đó tôi dạy Mộ Đức hơn hai năm, rồi đổi ra Sơn Tịnh hơn một năm rưỡi nữa. Cưới vợ, người Sơn Tịnh, giáo viên cùng trường, rồi chuyển về Quảng Nam (Duy Xuyên) rồi theo dòng đời đi hết trường này đến trường khác. Cuối cùng, năm 1986 tôi mới được về Đà Nẵng, và ở đó tới ngày nghỉ hưu. Nhìn lại ba mươi năm qua biết bao nhiêu là tình. Tôi năm nay đã già yếu, bịnh hoạn, cao mỡ và cao máu. Đi đứng có khó khăn, ít linh hoạt, trầm tư, ít bạn bè, ít giao du. Phần mình bỏ rượu, ngồi chơi với bạn bè là chủ yếu. Anh em Đà Nẵng còn lại khá đông trừ những người đã đi xa và chết.
Nhắc tới bạn, mình nhớ những kỷ niệm đầu đời đi dạy ở Mộ Đức. Lúc đó mình còn trẻ, 22 - 23 tuổi, có nghề nghiệp tương đối vững chắc, tha hồ “cua kéo”, nay Đức Phổ, mai Thạch Trụ, Quán Hồng, mai ra Lý Tín, Chu Lai, Tam Kỳ. Mình cho thời kỳ đó là thời kỳ vàng son nhất của tụi mình. Bạn còn nhớ cô giáo Xuân Tưởng của mình không? Suýt tý nữa mình lấy cô đó làm vợ, ông già mình có vào thăm nhà, đêm ông nghe súng nổ dữ quá ông bèn rút lui, xin bái xứ Mộ Đức. Cô giáo Xuân Tưởng năm 1980 mình có về lại Mộ Đức thăm hỏi, nghe nói cô đã chạy trong đám người chạy loạn ra thị xã Quảng Ngãi rồi cô vào Sài Gòn lấy chồng. Từ đó mình lạc dấu luôn đến giờ. Thôi chuyện cũ đã qua rồi. Mình giờ đã qua tuổi lục tuần. Con gái con trai 4 đứa đều có gia thất...
Kèm với lá thư, Xuân Thao gởi cho tôi một bài thơ mà tôi đọc thấy khá hay, xin ghi ra đây:
Về Thăm Chốn Cũ
Gởi Xuân Tưởng (Mộ Đức) - 1967-1970
* Tặng Trần Yên Hòa và Phan Xuân Sinh.
Ta về bóng lẫn trong sườn núi
Lén lút hơn một kẻ bất lương
Trời đất vô tình, khung cảnh lạ
Nhớ gì ta nữa, đã bao năm!
Núi đứng gầm gừ như hổ đói
Đồi rập rình đôi mắt chứa chan
Lúa lởm chởm như ngàn chông nhọn
Mừng ta chăng, Mộ Đức ta xưa?
Trời tháng năm nắng như vãi lửa
Thiêu đót ruộng đồng, rứt thịt da
Sông cạn giả vờ thiêm thiếp ngủ
Nằm chờ cướp lượng máu trong ta
Mây xếp từng chồng như chó quái
Mây báo hung tin sắp mất mùa
Núi đá vả mồ hôi như tắm
Gió loạn cuồng hốt bụi giữa trưa
Nhà đỗ, tường nghiêng, tre cháy ngọn
Cây mang thương tích đứng trơ cành
Cầu rách tả tơi như áo cũ
(Huống hồ người trong lúc giao tranh!)
Đất uống máu tươi thành tro
sẫm Than tro trộn lẫn xương anh hùng
Anh hùng: thiêu thân lao vào lửa
Còn ai giữa bão đạn, mưa bom?
Còn ai để nhận ta mừng đón?
Xương đã phơi trắng ngập ruộng đồng
Quen quá, bỗng dưng thành khách lạ
Chơ vơ đứng giữa cảnh tang thương
Rẽ lối vào thăm nhà trọ cũ
Ta gọi dồn chẳng có ai thưa
Nhà cũ đã thay người đổi chủ
Tần ngần bên giậu nát rào thưa
Ta đứng trông sang nhà em gái
Tường đông hầu vắng bặt yến oanh
Cửa đóng, then gài, lau lách mọc
Bờ tây rủ ngọn cây hoàng lan
Trở lại thăm em miền đất cũ
Cảnh sắc vô tình, người thản nhiên
Còn ta giữa đất trời hiu hắt
Tìm bóng mình trên những lối quen.
Mộ Đức, 1980
Xuân Thao
Một bài thơ của người bạn cách đây bốn mươi bốn năm, giờ mới nhận được. Thật là cảm động. Cảm ơn bạn hiền.
11033
Tel: 714 982-6979
(con gái Trần Yên Hòa)
Trân Trọng Kính Mời
Quý độc giả và thân hữu (vùng Orange
Thanks
TYH và ba cô con gái tại Acacia Pharmacy
hình đám cưới Cindy Y.Tran