
SÔNG HOÀI
Em bạc lòng chi
chảy hoài dòng nước
mái rêu buồn ngậm mây
chiều bão rớt
Sông Hoài
nổi nhớ ngủ quanh môi người
dập duềnh hơi thở
Ơi những cột đèn hiu hắt
chìm sầu nghiêng nước trời mây
đã qua chiều đi không hết
đêm quanh chân ngày
Phố nước
và biển đen
những ngọn cây cụt đầu đứng khóc
và thở dài
Người ngồi một mình
không nói
bầy chim bay đi cùng bóng tối
Những chiếc thuyền cũng một mình
khua chèo vội vàng
ngã ba đời sông đời nước
ngỡ ngàng mấy nhịp
lặng thinh
trôi đi, trôi đi
Mưa, mưa chi hoài mãi
ai đó mắt hoen màu lệ
nhìn mưa!
KHÓI MÂY
Dập duềnh em và núi
sóng biển trôi trời chiều
em về chi quá vội
để bơ vơ mình tôi
Hồ ngàn năm bỏ lại
tình hai ta khói mây
mộng tưởng người ai hái
đem trao người chiều nay
Bến bờ xưa còn đó
chỉ còn em và tôi
tình xưa giờ quên ngõ
đem treo cuối chân trời
HƯƠNG TAM-KỲ
Có phải anh đã mất rồi phía em
quạnh quẽ xưa quay trở lại
hai mươi năm chập chùng
treo hoài tiếng gọi
Có phải em đã khác xưa
nơi trái tim đậu kín những mối tình
và mỗi giọt máu long lanh giọt lệ
Có phải biển dâu đã quên lãng
những nụ hôn hái vội sớm mai
đau đáu giữ mặt trời
mang theo trong em nổi nhớ
Đã bay đi mây trôi đâu đó
mưa vội về làm bạn nổi đau
Tắt rồi lời ca đêm
khuya buồn gõ nhịp
thương ai mỏi bước chân tìm
Về sao nổi nhớ
cầm tù trên môi hơi thở
xót xa hoài mùi hương-điệp-vàng
thoáng bóng liễu chiều rưng lạnh
Hai mươi năm
rồi ba mươi năm
điệp-vàng xưa vội mang chôn
đất trời bỗng dưng cô-đơn quá đổi
thắp lên giữa đêm ngọn đèn
hắt hiu đổ hoài chiếc bóng

BIỆT HỒ CHIỀU
Rồi dòng nước xưa cũng chia hai
bên hồ mịt mù hơi thở
về đâu nổi nhớ
hồ chiều ngậm sương
Em đi lâu rồi phải không
bỏ chiếc bóng cô-đơn ở lại
Còn có ai trong chiều
đứng ngậm ngùi mong đợi
mưa cũng không buồn tới
nằm ngủ dưới chân đồi
Đám con gái cuối dốc xa lạ
tiếc chi một giọng cười
dỗ mãi thu vàng màu lá
Phải chi rồi có lúc em quay về
đất trời bão dông trùng điệp
tiếng ai gọi chiều tha thiết
Biệt hồ chiều ...
(Đà-lạt 1992)
KHÚC BÊN ĐỒI
Bỏ lại nổi buồn trên đồi
nên chiều không về kịp
sương đêm ngủ màu trăng non
Hôn môi lần cuối
đâu rồi kỷ-niệm
nửa đời mê đắm cuồng điên
người xưa ơi tội nghiệp
giữ hoài chi quá-khứ bầm đen
Không còn ai
chỉ một mình với Đà-lạt
nghiêng trời treo ngang tâm-sự
chém vết thương sâu tim người
(Nàng thản nhiên đứng nhìn
rõ ràng giấc mơ của quỷ)
Ta bỏ quên bản thảo đời quá sớm
rao bán linh-hồn đi hoang
chùm tulip bỗng thở dài ngao ngán
hỏi người nuối tiếc điều gì
Ngọn đồi nào em ơi
chỉ cho ta ngực trần thiếu-phụ
dịu dàng chôn
Đâu đó phía ngã tư, ngã năm
bên hồ chỉ còn lại gió
chỉ có gió thôi và tiếng thở dài
(Đà-lạt 1992)
THIẾU-PHỤ
Ngày em hóa đá đứng chờ
cỏ ngậm sương buồn da diết
mây xuyên nửa vầng trăng khuyết
mây trôi cả trời bơ vơ
Nghìn hoa đọng dưới chân người
một ngày tàn phai giọt nắng
vàng lá quanh đời ngậm đắng
trăm sông rồi cũng buồn trôi
Trần gian giọng cười vụng dại
tim người tím mấy hoàng-hôn
biển đêm vò màu quan tái
đời nhuộm thêm chi sắc buồn
Em như bóng người cổ-tích
treo trăng lên núi đứng nhìn
nửa đêm quay về ngồi khóc
soi gương ngờ ngợ u-minh
Hạnh-phúc nhỏ nhoi quá đổi
em giờ ngộ mấy sắc không
em xa nào anh tới kịp
hái chi một đóa vô-thường
Nhịp lên chiều vàng khô khốc
nhịp về đêm lạnh trăng suông
ai kia dưới đồi xõa tóc
trôi đi một khúc tình buồn
Huy Uyên
(tác giả gởi)
*
Mời đọc Quảng cáo
Mua Bán Nhà

Nha Khoa
