Đứng giữa trời
Đứng giữa trời cô đơn như cây sậy
Ta nhìn quanh đâu nắng quái chiều hôm
Gió hít thở những bụi tình vướng mắc
Ta quay cuồng trong ngày tháng điêu linh
Giấc mơ ta ngày tháng nào chợt đến
Ngày cuồng điên những âm sắc mê man
Ta lầm lủi buổi chiều như thấp xuống
Và lòng thì héo úa mấy giòng sông
Tiếng thở dài trong mệt nhoài run rẩy
Trời đất kia xa vời vợi nào hay
Cơn sóng chảy qua bao triền cát lỡ
Xoáy dần mòn những âm vực chua cay
Lỡ trong chuyến trở về thềm đá cũ
Ngày rong rêu dâu biển đã xanh rờn
Ta vùi mình trong ngày tháng cô đơn
Hương phấn ngọt bốn mùa thay đổi lá
Đứng giữa trời đồng hoang hiu quạnh quá
Và em xa ngày đó biệt mù tăm
Cố lấp đi những vực đời hố thẳm
Ta im nghe bụi bặm chỗ em nằm
Ngày qua rất vội
Năm mươi năm học làm người lớn
Trầy trật hoài nghĩ thấy mà thương
Vết thương thơ ấu còn sưng tấy
Nhìn lại ngày qua một chặng đường
Ngày anh đi em xỏa tóc buồn
Lòng gương ý lược thuở mười lăm
Phấn son cũng đành chia ngã rẽ
Ta ôm hoài mộng tưởng trăm năm
Ta ôm hoài tháng ngày thơ ấu
Làm hành trang kỷ niệm đời người
Cầu lỡ, gò chùa, cầu gò ông Đốc
Làm sao quên được dấu chân xưa
Dâu bể đời qua đi vội quá
Thăng trầm ngó lại phía sau lưng
Ta quên ta làm thân ngựa đá
Qua cầu bỏ lại chốn mù tăm
Qua cầu xa lơ vùng đá tảng
Đè lưng nặng trĩu những u hoài
Thôi xa đi nhé xin đừng nhớ
Tháng ngày năm cũ đã tàn phai
Buông
Chỉ còn một nhánh hư không
Ta buông hết những nợ nần thế gian
Đời là một mớ hỗn mang
Nhìn quanh quẩn chỉ là ngang trái... và
Còn chăng dấu tích phù hoa
Và mây hư ảo chan hòa cuộc chơi
Buông luôn hết những nụ cười
Những tham, vọng, dục, những đời u mê
Ta ung dung bước chân về
Cõi riêng ta, xa ngày mê muội này
Trở về cùng dấu từ bi
Ôm chân giác ngộ bỏ sân si buồn
Vẫy tay chào những cội nguồn
...
Buông. buông. buông. buông. buông...