Nguyễn Minh Phúc
tranh đỗ quang em
cõi về im lặng
một mai im dấu bên đờinẻo về bụi cát đầy trời bão giông
còn chăng sông đã trơ dòng
tàn khuya nỗi nhớ bềnh bồng sương rơi
cõi về còn lại mình tôi
hư vô quá những chiều trôi rã rời
ngồi nhìn mây trắng đơn côi
nghe đêm tóc bạc nghe tôi bàng hoàng
sầu khuya nến cháy hai hàng
từng hồi trống lạnh khua tàn cuộc chơi
mới hay chăn chiếu rã rời
đành thôi ngày tháng gọi đời cáo chung
về thôi...về với muôn trùng
bông lau đã rụng dế giun đã mời
cõi về lạnh buốt mình tôi
nghe sầu gió cuốn mây trôi phận người...
ngãi em
mắt em đâu phải lá bùamà tôi mê mản lên chùa xin xăm
liếc nhìn sắc lẻm lá răm
tim tôi chết đứng âm thầm tương tư
môi em ươm mật ngọt lừ
miệng cười chúm chím xinh tươi trăng rằm
tôi về đuối mộng trăm năm
lơ ngơ bùa ngãi tối nằm không yên
má em xinh lúm đồng tiền
trời cho thêm nụ cười duyên hớp hồn
em làm tôi lỡ giấc nồng
khuya không ngủ được tơ lòng ngân nga
da em như thể lụa là
thơm mùi trầm ngải ngọc ngà hương trinh
tôi say mê ngút cung tình
nhìn hình nhớ bóng một mình cực thân
em ơi có nợ có nần
mới say bùa ngãi một lần phải không...
chiều cố quận
nắng có rớt trên đường về cố quậnthương giùm ta nay bạc trắng mái đầu
con dế hát lời tình buồn u uẩn
gửi lại đời sầu mấy nhánh mưa ngâu
nầy mây trắng trôi về đâu buổi ấy
có hay đời như lau sậy ven sông
nghe cay mắt những buổi chiều thức dậy
chợt thấy mình tàn lụi giữa hư không
ta trở lại bến đò xưa đứng ngóng
sắt se lòng mây trắng buổi tàn thu
vầng trăng úa hắt hiu thời hoa mộng
nỗi sầu kia con sóng đổ xa mù
chiều cố quận có một người thắp nến
man mác hồn chìm đắm ngập câu kinh
ôm rời rã cõi trần gian chống chếnh
nghe nghìn sau mưa tạt buốt tim mình...
nguyễn minh phúc
kiên giang
(Tác giả gởi)
*
Võ Công Liêm
CHIỀU NHỚrừng phong úa nắng chiều
nhớ xưa hàng cây nhỏ
xa mờ cánh vạc bay
nghe như đời qua vội
một sớm thu nào hay
lá dậy hồn vong quốc
mắt môi trời thế kỷ
chiều nhớ
nắng vàng
tóc xanh
mây
trời giăng đầy mưa xuống lòng đường thêm ngập lối
ngày phơi những con nắng. đêm núc cạn chén cay
con đường xưa ngổn ngang trí tuệ thuở ươm hồng
nắng rải những ưu phiền cho miên man niềm nhớ
vào thu. lá nằm phơi lá trần ai cho rừng xanh lá
trăng bạc mái đầu một kiếp tha hương cho đời nhớ mãi
cụm hoa nở vội để được sống còn của ngày nắng mới
về quê xóm nhỏ nay mờ dáng xưa. qua cầu áo tím bay
trên con đường thường đi lại lắm lần. nhưng lần này thấy lạ
mùa thu chín ổi năm nào trong đôi tay nuột nà mộng mị
là biên giới. là thương đau. là niềm nhớ. cho tới bây giờ
những cụm hoa bẻ gió
lá chết một thời lẻ loi
ngực úp nắng thở cho nhẹ nhõm tâm hồn
và . hàng cây là cánh dù yêu đương hồi đó
trên võng mô chiêm bao ngày tháng cũ
cuối chân trời những vì sao rơi vào vô tận
để sống lại một thời hoàng hạc nắng mưa
đêm. tỉnh ngộ mình trần vô tội vạ
ngày. giao đấu với hoang vu biệt xứ
hoa rã cánh vào gió
cánh cửa mở đón chào
nụ hôn ướt mi tràn
hụt hẫng một thời xưa
trăng về thêu dệt hoang đường
trong cánh tay dài mong manh
nhớ
buổi ban đầu hình như đã
xưa
nằm nghe sóng vỗ tựa lưng vào
trong tay nhớ. em
của hôm qua. tôi ./.
VÕ CÔNG LIÊM
(ca.ab.yyc. đầu 9/2018)
(Tác giả gởi)*
Mời tìm đọc:
Hơn Năm Mươi Lăm Năm Thơ Trần Yên Hòa
Click vào: