"Ở đây các em đều có mã số cả. Nếu chú đi một lần, ưng em nào nhiệt tình, làm mình vui thì hỏi và nhớ tên, nhớ mã, lần

Mại dâm Đồ Sơn hoạt động thành “thương hiệu“, không phô trương vẫy khách. Ảnh minh họa
Không quá lộ liễu, ồn ào, mà bài bản, quy củ, Đồ Sơn (Hải Phòng) lâu nay vẫn được coi là một trong những “điểm nóng” về hoạt động mại dâm trên cả nước.
“Đồ Sơn không có gái quá 24 tuổi”
Đó là khẳng định chắc như đinh đóng cột của một tay chơi khét tiếng đất Cảng. Gã gằn giọng qua điện thoại dặn dò
có phần đe nẹt tôi: “Xuống Đồ Sơn làm gì thì phải gọi
Con đường vào khu nhà Bộ Xây dựng ngày mưa vắng hoe vắng hoắt. Biển cửa sông đục ngầu, bãi cát dài cô liêu không một bóng người. Theo lời D. thì dù đi xe máy hay ô tô, ở Đồ Sơn này, khách vẫn được tiếp đón nồng nhiệt nhất có thể. Hầu như các “chân dài” ở Đồ Sơn không còn cảnh đứng tràn ra vỉa hè, lòng đường hay vẫy khách một cách thô thiển như vài năm trước đây nữa, mà hoạt động một cách ý nhị hơn, “như kiểu đã có thương hiệu thì không quan trọng chuyện quảng cáo vậy”, D. nói.
Bởi vậy, chỉ khi nào khách rẽ vào tận quán thì chủ quán mới xuất chiêu chăm sóc kỹ càng. Khách sẽ được dẫn lên gác ngồi uống nước chờ đợi, trong khi đó, chủ quán sẽ gọi điện thoại điều nhanh một số em chân dài xếp hàng cho khách lựa chọn. Nếu khách không ưng thì chủ quán sẽ gọi các em khác đến. Nếu vẫn không ưng, khách thoải mái sang quán khác, không một tiếng cằn nhằn, không lời o ép, lả lơi mời chào níu kéo bằng được như một số nơi khác.
“Gái Đồ Sơn có “giá làng” cả rồi. Tàu nhanh là 250 nghìn đồng với khách lạ và 200 nghìn đồng với khách quen, còn qua đêm thì 800 nghìn đồng – 1 triệu đồng, có lúc 700 nghìn đồng các em cũng “đi”. Nếu là khách nước ngoài ở các khu công nghiệp quanh đây xuống thì mức giá có thể “đội lên” một ít thôi chứ không có giá cao hơn nhiều đâu”, D. khẳng định.
Tôi thắc mắc thì D. cười khẩy nói: “Gái Đồ Sơn chỉ vậy thôi, phục vụ khách bình dân “xả hơi” sau những bữa tiệc rượu. Còn nhu cầu cao hơn, có nhiều tiền hơn hoặc là đắt hơn thì họ thà vào phố, chân dài đẹp và ngon hơn nhiều, chẳng ai tìm đến Đồ Sơn làm gì”.
Tỏ ra khá quen mặt, D. nhanh bước qua cơn mưa đưa tôi vào một nhà nghỉ vừa bị mưa gió hất đổ nát biển hiệu, hất hàm ám hiệu. Bà chủ quán giả lả mời chào và nhấc điện thoại lên gọi. Chỉ chưa đầy 5 phút sau, chén trà trên tay còn nóng hổi thì 4 em ăn mặc mát mẻ đã xuất hiện trước mặt chúng tôi, mưa bám bíu trên vai trần, tóc nhuộm xanh đỏ. D. nhìn quanh một lượt rồi gã ra điều chê này nọ để rời đi.
Ra khỏi quán, gã nói nhỏ: “Chú mày đừng ảnh ọt gì nhé, ở Đồ Sơn này gái mại dâm quá quen rồi, giơ cái máy lên rồi khó dễ cho anh sau này. Chú thích thực tế, anh dẫn đi, nhưng tuyệt đối không đưa hình ảnh khi có anh đi cùng. Anh còn nhiều mối quan hệ ở chốn này, giữ cái uy để mà sống”.
Bãi biển Đồ Sơn tan
Vừa chạy mưa, táp vào một quán khác, chủ nhà hàng nhanh miệng hỏi luôn: “Hai chú có hàng quen không hay dùng hàng mới?”. D. hất hàm: “Em H. 07 còn ở đây thì u cho mời cái”. Bà chủ quán xuýt xoa: “H. về Điện Biên cả tuần nay vì mẹ ốm, chú cứ lựa em khác, chị chiều”. “Thế em Tr.23 còn ở đây không”? – D. hỏi tiếp. “Chú cứ làm khó chị, Tr. nó đang bận khách quen rồi. Chú chịu khó ưng thêm em nữa đi, người quen cả, thông cảm chị lần này”, bà chủ phân trần.
Tỏ ra tiếc nuối em H. 07, D. nháy mắt tôi đứng dậy, dù cơn mưa ngoài trời đang ngày càng nặng hạt.
“Ngồi lâu mà chú không chọn em nào, bà chủ quán lại sinh nghi. Ở đây các em đều có mã số cả. Nếu chú đi một lần, ưng em nào nhiệt tình, làm mình vui thì hỏi và nhớ tên, nhớ mã, lần
sau cứ thế mà gọi. Bằng không hài lòng thì lần sau kêu em khác. Ở đất Đồ Sơn không có em nào quá tuổi 24 đâu, mà phần lớn từ phía Bắc xuống chứ không có gái miền trong. Chú có thể gặp các em ở Điện Biên, Yên Bái,
Tuyên Quang, Hà Giang, Phú Thọ, nhưng tuyệt đối không bao giờ
Lý giải cho thắc mắc của tôi về việc hàng quán ở đây không nhiều em váy ngắn đứng dàn
Nói rồi, D. hẹn tôi một hôm khác quay lại vì trời mưa to quá. “Chú em muốn biết rõ về Đồ Sơn cứ xuống vào cuối tuần, nhưng tránh ngày mưa gió bão ra. Sầm uất nhất là khoảng sau 13h cho đến nửa đêm. Buổi sáng đừng có dại mà về, các em “đi làm” mệt cứ ngủ đến trưa mới dậy ăn uống, trang điểm. Ngày mới bắt đầu sau bữa cơm trưa, khi mà khách nhậu no say ở các nơi tìm đến “xả”, giải tỏa”, D. phá lên cười lớn, át cả tiếng sóng biển rào rạt.
Vì cơn mưa dai dẳng không có dấu hiệu chấm dứt, nên tôi cũng đành nghe lời D. lên xe về lại thành phố, hẹn Đồ Sơn một ngày khác.